2. Nhận diện các "đam mê dục vọng" (x. 1Tx 4,5)
MÊ TRÍ MÌNH (Kiêu ngạo): Người mê trí mình, thường cho những suy nghĩ của mình, trí của mình là tuyệt vời, là nhất, và không ai hơn được (x. Tu Đức Học trang 323).
Người mê chơi có tính xấu ăn xong ngồi rồi, không muốn bắt tay làm việc, nhất là việc đạo đức, việc bổn phận. Người lười biếng thường ơ hờ, trễ nãi, lừng khừng không tha thiết gì với công việc; người lười biếng cẩu thả, làm lấy có lấy rồi, không chủ tâm làm cho tới chỗ tuyệt mỹ hảo; người lười biếng lại chậm chạp, việc gì cũng giãn ra, rồi có khi mượn lý do không đâu để bỏ hẳn (x. Tu Đức Học trang 335).
Người mê dâm dục ham muốn sự vui sướng xác thịt (khoái cảm sinh cơ) cách bất chính trong tư tưởng, lời nói hoặc việc làm. Người mê dâm trí lòng của họ những hướng chiều về khoái lạc đê hèn, chẳng thiết gì cầu nguyện tu đức. Con người mê dâm chỉ biết chạy theo nhục dục, thân thể ra suy nhược, trái tim khô cằn, đời sống hao mòn trong sự uế nhơ (x. Tu Đức Học trang 333).
Người mê ăn mê uống quá độ để tìm cảm khoái, đó là tính mê ăn. Người mê ăn dường như sống để ăn, chớ không phải ăn để sống ; họ coi miếng ăn là trên hết. Ăn quá no, uống quá say còn mở đường cho tội nói càn và dâm dục, “vì rượu chè đưa tới truỵ lạc” (Ep 5,18)
Người mê của cải mình yêu quý của cải vật chất hay tinh thần của mình quá đáng mà sinh ra tính hà tiện. Người mê của cải thường lo lắng, bồn chồn về của cải, không dám ăn tiêu cho đủ, không chịu giúp đỡ người nghèo, cứ bo bo giữ của.
Người mê của cải của người khác nên sinh ra ghen tị ; họ mê của cải vật chất (nhan sắc, bạc tiền ...) hoặc tinh thần (tài năng, nhân đức... ). Người ghen tị không muốn ai hơn mình, hễ thấy ai hơn thì buồn rầu, tức tối, có khi còn muốn cho người ta mất sự lành ấy nữa. Đó là tính ghen tị, cũng gọi là ghen ghét, phân bì, tị nạnh (x. Tu Đức Học trang 326).
Anh em hãy yêu kẻ thù, hãy làm ơn và cho vay mà chẳng hề hy vọng được đền trả. Như vậy, phần thưởng dành cho anh em sẽ lớn lao, và anh em sẽ là con Đấng Tối Cao, vì Người vẫn nhân hậu với cả phường vô ân và quân độc ác (Lc 6,35).